Đóng góp ý kiến và báo lỗi phiên bản mới tại đây

Thời Khắc Chúng Ta Bị Quẳng Vào Đời...

Kính gửi bố mẹ,

Ở cái tuổi hai mươi hai, hai mươi ba, chúng con bắt đầu bước từng bước một ra ngoài đời. Con xin nhắc lại là từng bước một, không phải nhảy vù phát là ra. Cái việc ra trường ấy giống như việc mình đang đi qua một cái hàng rào, phải đi chầm chậm, không sẽ rất dễ bị thương. Bằng tin học, bằng tiếng anh, kinh nghiệm cá nhân, đủ thứ bằng trên trời dưới đất, rồi cả định hướng nghề nghiệp sau này…

Chúng con, những đứa trẻ không quá giỏi giang nhưng vẫn đỗ đại học, thực sự bị sốc, một cách từng phần, không phải toàn tập. Con xin nhắc lại là từng phần, nhưng dần dần từng phần ấy giúp chúng con nhận ra những lỗ hổng to lớn mình gặp phải. Bố mẹ nghĩ rằng ra trường với tấm bằng đại học sẽ giúp chúng con có một công việc ngồi phòng mát, lương lại cao và đó chắc hẳn là mơ ước của cha mẹ khi cho con theo học đại học. Nhưng bố mẹ biết không, lương cũng không cao nếu không muốn nói là chỉ đủ sống, kinh nghiệm không có, ngồi mát thì cũng đúng đó nhưng việc cũng chẳng nhẹ nhàng gì.  Cái gì cũng có giá của nó. Nhưng điều thực sự chúng con muốn là gì? Bố mẹ có từng muốn nghe? Một cách thật lòng?


black twist pen near white teacup

Không nhanh nhạy và tài giỏi như một số ít người nào đó mà chúng ta hay gọi bằng cái tên thân mật là “con nhà người ta”, chúng con là số đông đi học chỉ để có cho mình một tấm bằng. Đó là tư tưởng sai lầm của chúng con. Nhưng học cấp ba, đã có mấy ai định hướng cho chúng con biết chúng con nên làm gì trước khi cầm tờ giấy đăng kí trường và chuyên ngành, hay chỉ là câu nói: “ Học đi vào đại học nhàn lắm, chơi suốt ấy mà” Và vâng, chúng con chơi thật nhưng cũng không phải là đứa bê tha thi lại tỷ môn. Nhưng chúng con không biết thật sự mình thích gì cho đến khi được tiếp xúc trực tiếp với nó. Ngày xưa,hỉ đơn giản, học khối B chắc sẽ thi vào trường Y, Dược; học giỏi toán chắc thi kinh tế; học giỏi văn chắc nên đi sư phạm. Nhưng không, chúng con trượt toán cao cấp và nguyên lý kế toán một cách “ngon ơ” trong khi ngày xưa coi việc giải bất phương trình là muỗi. Chúng con nhận ra đâu phải kinh tế chỉ có toán, còn tỷ thứ nguyên lý cần học, còn triệu thứ cần tư duy. Và những khả năng tiềm  ẩn của bản thân trỗi dậy hoặc dược khai thác muộn, khiến chúng con luôn phải suy nghĩ: đi theo cái này không đúng, nhưng đi theo cái kia cũng không phải. Và rồi, Y ra trường đi làm thợ ảnh, Ngân hàng ra trường theo nghiệp ca sĩ, học báo trí ra  trường mở tiệm quần áo…

Chúng con nghĩ bố mẹ sẽ hơi sốc khi nghe những câu chuyện này, nhưng đó là chúng con, là con của bố mẹ. Việc làm theo nghề để có cho mình một công việc ổn định như bố mẹ từng mơ, đôi khi khiến chúng con nghĩ chẳng khác nào đang làm cái việc giống như một con cá phải đi bộ trên không trung. Thật sự rất mệt mỏi. Nhưng mà, bố mẹ đã đợi chờ chúng con suốt hai mươi hai, hai mươi ba năm qua chỉ để chúng con ngồi vào vị trí được coi là “ổn định” mà không hỏi xem đó có phải là chỗ phù hợp với chúng con hay không. Có thể thất nghiệp hay làm những công việc chân tay sẽ khiến bố mẹ phải lo  lắng, nhưng con tin, thứ mà bố mẹ lo hơn đó chính là cái hướng chúng con đi sau này. Phải tìm ra nó trước khi quá muộn. Dù có hơi vất vả, có hơi khổ cực, nhưng được làm việc và lao động để có cơ hội làm điều mình muốn làm, con nghĩ đó là hạnh phúc. Thứ duy nhất khiến chúng con không gục ngã đó là mục đích sống của mỗi người. Mất nó là mất tất, giống như một con thuyền đang trôi dạt trên biển mà không biết nên đi hướng nào. Thật may mắn nếu con của bố mẹ nhận ra việc cậu ấy muốn làm và theo đuổi nó khi còn sớm, nhưng còn muộn như chúng con đây thì sao, bố mẹ chắc hẳn sẽ rất đau lòng. Nhưng nếu được, chúng con sẽ rất biết ơn việc bố mẹ có thể thông cảm và tin tưởng con đường chúng con đi trong thời gian sắp tới. Có thể sẽ không suôn sẻ như bố mẹ và chúng con nghĩ, nhưng luôn tin nếu làm việc hết mình và được ở môi trường phù hợp, chúng con sẽ không bao giờ từ bỏ. Xin thề!

black alarm clock at 10:10 on white wooden table near table

Mỗi người đều có một quỹ thời gian khác nhau, cùng là 24 giờ nhưng có người dùng nửa số đó để học tập, nghiên cứu; có người dùng một phần ba thôi. Cũng có người chỉ sống được đến năm hai tư tuổi, có người lại sống đến bảy mươi, tám mươi tuổi.

Nên bọn con mong, bố mẹ sau này và mãi về sau, hãy luôn tin tưởng và động viên chúng con mỗi lúc khó khăn. Nhiều khi chỉ cần nghe giọng ba thôi con đã muốn chạy ngay đến và ôm, bỏ lại mọi phiền muộn của cuộc sống này, chỉ cần được nghe giọng mẹ thôi cũng đủ làm con từ một cô gái mạnh mẽ trở thành đứa trẻ yếu ớt cần vòng tay dang rộng đón con vào lòng. Chúng con, có thể là những người chưa tài giỏi, nhưng chúng con, đang cố gắng từng ngày để trở nên tốt hơn, để bố mẹ an tâm hơn.


Gửi các bạn, các em tôi…

Bọn mình là những con người đang cố gắng tìm cho một hướng đi phù hợp, còn phải vấp ngã nhiều nhưng bọn mình luôn tin, để có thể đi qua đêm tối, tâm mình phải sáng, lòng mình phải vững, và đừng ngại hỏi, đừng ngại học, cũng đừng cố che giấu những cái chưa tốt về mình. Chúng ta không hoàn hảo, nhưng chúng ta có thể từng ngày hoàn thiện để trở thành những con người mà chúng ta mong chờ. Chỉ cần bạn có niềm tin thôi à? Không đủ. Chúng ta cần rất nhiều thứ để chinh phục con đường phía trước.

Những gì bạn đã, đang, và sẽ trải qua khi bước vào đời, sẽ có niềm tự hào bản thân, cũng có sự nuối tiếc khôn nguôi. Điều này là không thể tránh khỏi. Nhưng điều đó có  gì quan trọng không? Khi thời gian cứ thế vẫn trôi, bạn vẫn cần sống. Cái mình muốn nói ở đây là việc mình không nên quá để ý đến những thứ mà bạn coi là thất bại, nuối tiếc, là cơ hội. Cơ hội thì nhiều, nhưng không phải cái nào bạn cũng nắm bắt được và cũng không phải cái nào bạn cũng nên nắm bắt.

Hãy chuẩn bị cho mình càng nhiều kỹ năng càng tốt, đó cũng giống như bùa hộ mệnh, đồ hỗ trợ giúp bạn thông hành qua nhiều cánh cổng. Nhưng giữa việc có nghìn cái búa như nhau với việc có hai, ba cái búa vô cùng sắc bén ít ai có, bạn sẽ chọn gì? Nên là, hãy khác 
biệt. Chúng ta đều là những đứa trẻ, nhưng hãy là những đứa trẻ mang những gam màu riêng biệt, không hà trộn, hòa tan. Chúng ta hòa nhập, tạo thành những mảng màu đẹp của cuộc sống này.

Apple MacBook beside computer mouse on table

Dũng cảm lên nhé. Tớ biết nó thật khó khăn, khi vào một ngày đẹp trời, từ những chú chim hằng ngày vẫn được bón thức ăn từ mẹ, lại bị đá vào không trung từ chính người mẹ của chúng ta. Thật khó chấp nhận cũng như thích ứng nhanh, nhưng vì là chim, bay là không phải là nghĩa vụ, đó là khả năng của chúng ta. Hãy đón nhận một cách thoải mái nhất nhé.

Tớ cũng là một chú chim, bị mẹ phá tổ và buộc phải bay trong khi tớ còn không biết cách đập cánh hay lấy đà, tớ lười nhác không tìm hiểu hay xem xét mọi thứ xung quanh và tớ thấy tớ thật sai  lầm. Nhưng tớ sẽ bay, sẽ tập dần, sẽ không chỉ ngồi xem mấy chú chim bay lượn trên bầu trời. Vì tớ có thể, tại sao lại không làm?

Khi nào mệt mỏi quá, đừng cam chịu một mình, hãy chia sẻ cùng nhau. Vì chúng ta là bạn mà – Những đứa trẻ có thể đang thiếu sót rất nhiều nhưng sẽ không thiếu sót mãi mãi.

Thân ái!


Tác Giả: Sam, Sinh viên @Học viện Ngân hàng

Kết bạn và theo dõi facebook của tác giả tại link: https://www.facebook.com/ka.ka.359778

--------------------------------

Bạn đam mê viết lách, nhận giải thưởng (tổng trị giá 21 triệu VNĐ / tháng, sách, chứng nhận Social Impact Awards) và muốn được tạo thương hiệu cá nhân tới hàng triệu người trong cộng đồng của YBOX.VN? Xem chi tiết tại link: http://bit.ly/TrietHocTuoiTre-Info


----------------------------

Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership

448 lượt xem, 445 người xem - 445 điểm