Đóng góp ý kiến và báo lỗi phiên bản mới tại đây

public6 năm trước

Khi Đời Thay Đổi, Thành Công Cũng Khoác Lên Mình Những Bộ Cánh Khác Nhau

Khi chúng ta còn nhỏ, cuộc đời thật vui tươi và trong sáng làm sao. Có lẽ là vì chúng ta luôn sẵn sàng khám phá mọi thứ, không nghĩ về thành công hay thất bại như cách chúng ta nghĩ về chúng ở thì hiện tại.

Tôi không biết mình đang đi đâu cho đến khi tôi đến đích.

Tôi luôn quan tâm đến sự sáng tạo. Khi còn bé tôi thường vẽ vời khắp cửa tủ, mà thực ra chúng chỉ là những vệt trắng đơn điệu. Hồi đó chúng tôi sống trong một căn hộ chật hẹp với chỉ một phòng ngủ, và duy nhất một cái tủ trong nhà. Nhưng mẹ tôi chưa bao giờ ngăn tôi vẽ. Bà thậm chí còn ủng hộ tôi với những lời lẽ đầy trìu mến và những lời khen ngợi, và thỉnh thoảng bà sẽ lại dọn sạch những gì được vẽ trên cánh cửa tủ kia.

Học đến cấp ba, lòng ham mê với nghệ thuật của tôi lại càng mãnh liệt. Tuy vậy, tôi cũng đã kịp nhận ra có những thứ khác “tôi cần phải làm” để thành công trong cuộc sống, và còn những thứ khác tôi muốn làm. Tôi đã học rất chăm chỉ, hướng đến một sự nghiệp thành công trong lĩnh vực khoa học thông tin và lập trình. Tôi thậm chí đã được dự thi cuộc thi Toán học và Vật lý Quốc gia và đạt kết quả rất tốt.

Vấn đề là, tận sâu trong lòng, tôi thấy thật trống rỗng.

Dù được mọi người nhiệt liệt ủng hộ tôi tiếp bước “con đường thành công” ấy, tôi vẫn thấy mình thật thảm hại, và trái tim mình đang ‘đau đáu’ vì một cái gì đó ý nghĩa hơn. Tôi muốn hoạt động nghệ thuật. Sâu trong lòng tôi biết rõ, tôi không phải là người mà mọi người luôn nghĩ. Tôi vẫn khát khao khám phá bản thân mình.

@hplyrikz.com

Chúng tôi chuyển đến căn hộ to hơn và tôi bắt đầu tập trung học võ thuật. Thời điểm đó tôi nhận ra võ thuật thật đẹp và đầy tươi mới. Tôi lại thấy mình hứng khởi. Tôi đã gặp nhiều bạn mới, cho đến giờ nhiều người trong số đó vẫn là những người bạn thân nhất của tôi. Điểm số của tôi ở trường dần thấp đi, nhưng tôi vẫn ổn. Tôi đã ‘trót yêu’ niềm đam mê mới này và thích thú với cách sống khác lạ ấy.

Sau 5 năm tập luyện, niềm đam mê đó vẫn cháy rực và tôi đã mơ về việc làm một giáo viên dạy võ chuyên nghiệp. Tôi bắt đầu nỗ lực nhiều hơn nữa, nhưng thay vì tiến bộ, tôi lại đối mặt với sự thất vọng. Đó là những chuỗi ngày tôi trượt dài trên những mớ cảm xúc hỗn độn. Những mối quan hệ cá nhân cũng khiến tôi thêm mệt mỏi và chán chường. Đam mê và thất bại gặp nhau, điều đó thật đau đớn.

Hóa ra việc cố gắng đi đến tận cùng và hoàn toàn cống hiến cho đam mê thực tế không mang lại hiệu quả như tôi nghĩ. Đương nhiên quá trình đó cũng mang lại cho tôi những khoảnh khắc vui vẻ, và có nhiều sự khám-phá-bản-thân mà tôi rất trân trọng, nhưng cuối cùng chúng lại trở nên quá nhiều.

Tôi nhận ra rằng những khao khát cháy bỏng không thể giúp tôi ‘qua sông’. Tôi còn phải cố gắng rất nhiều. Tôi phải vật lộn. Tôi phải đi từng bước. Dù đã đạt được đai đen Aikido sau 5 năm luyện tập, nhưng tôi nhận ra rằng việc trở thành huấn luyện viên chuyên nghiệp vẫn là điều hết sức xa vời.

Khi còn trẻ, chúng ta thường sẽ cố gắng chạy thật nhanh để đến đích, nhưng lúc đó chúng ta không thật sự có nhiều kiên nhẫn hay can đảm. Chúng ta nhanh chóng cảm thấy thất vọng là vì vậy. Chúng ta nghĩ mọi chuyện tồi tệ dường như đang ‘lũ lượt’ trút xuống đầu mình nên dễ dàng cảm thấy tự ti và chán nản.



Những năm cuối đại học của tôi thật sự là một mớ hỗn độn, kết quả là tôi không thể tốt nghiệp cùng lúc với các bạn đồng trang lứa. Tôi đã cố theo học ngành Đồ họa và Thiết kế, là một ngành rất khác so với ngành lập trình mà lúc đầu tôi đã theo học. Tôi cũng từng thử học nhạc. Tôi sáng tác và sản xuất 5 bài nhạc và lời và còn đi biểu diễn, nhưng chừng ấy vẫn chưa đủ.

Những công việc sáng tạo hay nghệ thuật giúp thỏa mãn các sở thích của tôi, nhưng chúng đều không có thu nhập hoặc thu nhập không ổn định nên tôi dần hết tiền. Tôi mắc kẹt giữa việc phải đi làm kiếm tiền và hoàn thành việc học, đến cuối cùng cả 2 việc này đều chẳng đâu vào đâu.

Một ngày nọ, một giáo viên cũ trường cấp ba gặp tôi trên đường. Ông nhớ rằng tôi từng là một trong những học sinh đứng đầu lớp ngày còn đi học và rất tiếc khi biết rằng tôi không còn là ‘học sinh giỏi’ ở trường đời. Ông ấy đã giúp tôi tìm được việc làm đầu tiên, là một nhà phát triển game. Sau khi bắt đầu đi làm, cuộc đời tôi đã có sự biến chuyển. Tôi đã có trên tay tấm bằng đại học. Tôi gặp được một cô gái mà tôi thực lòng hạnh phúc. Tôi được tăng lương và bắt đầu viết blog.

Nếu nhìn lại, tôi có thể thấy rằng những mục tiêu và mơ ước của mình đã đổi thay rất nhiều qua từng năm. Tôi đã đạt được nhiều thứ và vẫn còn nhiều điều cần vươn tới, nhưng đó không phải toàn bộ câu chuyện. Còn rất nhiều những khoảnh khắc rất ‘đời’ đan xen trong những mục tiêu to lớn ấy. Đây chính là những thứ chúng ta hay bỏ qua nhất.

Tôi hay tự nhắc bản thân mình rằng, dù cho sẽ có vài ước mơ lụi tàn, bạn luôn có thể ‘tái sinh’ niềm đam mê của bạn. Có thể nó sẽ xuất hiện dưới một hình hài khác. Có thể nó sẽ đến với bạn ‘dưới hình dáng’ hoàn toàn lạ lẫm, nhưng về cơ bản, chúng vẫn là những động lực giúp ta sống tốt hơn.

Định nghĩa về thành công sẽ luôn thay đổi tại những thời điểm và hoàn cảnh khác nhau. Đừng đóng khung nó trong một khái niệm duy nhất.

Để kết thúc bài viết, tôi rất vui lòng chia sẻ với các bạn một vài giá trị cốt lõi luôn gắn liền với tôi trong suốt thời gian qua, và tôi tin rằng chúng cũng đem đến những giá trị trong cuộc đời mỗi người, đó là:

  1. Hãy học, học nữa, học mãi vì sự học không bao giờ thừa
  2. Rèn luyện kĩ năng đã có hoặc phát triển thêm những cái mới
  3. Giữ lời hứa với mọi người
  4. Tìm ra những giải pháp thông minh và/hoặc tốt hơn để giải quyết những vấn đề cũ hoặc những công việc lặp đi lặp lại
  5. Đừng chạy trốn khó khăn
  6. Học cách thư giãn và buông bỏ
  7. Tìm người bạn có thể trải lòng    


Theo: catchtheworld.net

----------------------------

Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership

82 lượt xem